TÂM SỰ
NGƯỜI KHÔNG BAO GIỜ NHỚ - KẺ CHẲNG BAO GIỜ QUÊN
Vì những tổn
thương mà anh đã mang lại cho cô, như cách mà ai đó nói “lãng quên người đã từng
làm tổn thương bạn là một món quà cho chính mình”. Món quà ấy, cô vẫn chưa thể
nhận…
Cô còn trẻ
nhưng sớm trải đời. Có lẽ phần nhiều do tuổi thơ chịu nhiều tổn thương, lại
thêm tâm hồn nhạy cảm nên cô già dặn và trưởng thành hơn những bạn cùng lứa. Tình
yêu đầu đến với cô sớm, kết thúc nhanh nhưng cũng đã kịp dạy cho cô bài học về
cách yêu một người đàn ông.
Mãi sau này,
gần 10 năm sau cô mới rung động về một người đàn ông khác. Gặp nhau trong một
chuyến công tác giữa hai đơn vị, cô và anh tìm thấy sự đồng điệu ở một miền đất
xa lạ. Anh là người ở tỉnh khác đến công tác cùng đơn vị cô đang được điều chuyển
đến. Tình cờ gặp gỡ, tình cờ giao lưu và sự đồng điệu giữa hai tâm hồn khiến họ
đã nhanh chóng nhận ra mình rung động về nhau.
Cuộc tình
chóng vánh diễn ra khi cả hai có dịp được làm việc với nhau, cả hai người như
được sống lại tuổi trẻ của mình, khi ấy cô 27 – anh 35, nhưng khi yêu thì cả
hai cứ bẽn lẽn như tình đầu.
Tình yêu say
đắm chẳng hiểu vì đâu, cho đến ngày không xa anh thú nhận mình đã có bạn gái và
đã ăn hỏi. Sau chuyến công tác này anh sẽ quay trở về thành phố, cưới vợ rồi ổn
định công việc tại đó. Điều làm anh băn khoăn day dứt là tại sao cô không đến
bên đời anh sớm hơn để tình yêu của hai người không rơi vào cảnh trái ngang thế
này?
Cô nghe lời
thú nhận mà như sét đánh ngang tai, giờ cô mới hiểu cái ngập ngừng của anh mỗi
khi muốn nói rồi lại im lặng, cái ánh mắt nhìn khó hiểu của anh khi nhìn cô, những
cuộc gọi mà anh không nghe máy rồi cầm điện thoại ra nơi khác…tất cả như một
cái tát vào tình yêu vừa kịp hé nở sau gần 10 năm cô giấu lòng mình không mở cửa.
Cô như vỡ vụn
ra với thứ tình cảm chưa kịp nở đã vội tàn ấy, thu hết dũng cảm sau những ngày
trốn chạy, im lặng và không gặp gỡ, cô nói lời chia tay. Nhìn thấy anh tiều tụy
cô hiểu rằng anh cũng yêu mình và cũng đang sống trong những ngày tệ hại về tâm
trạng thế nào? Nhưng biết làm sao? Mọi thứ đã an bài, đập bỏ xây mới sao? Tình
yêu của hai người chưa đủ chín mà? Mới chỉ những xao động, run rẩy về nhau? quá
khứ của nhau, mọi mối quan hệ ràng buộc khác đều không có, chỉ có hai con người
bất chợt tìm thấy nhau trong một cái nơi cô quạnh thế này, mà có khi là tại cái
nơi cô quạnh này mà cô và anh mới xích lại gần nhau, có lẽ thế…
Gặp nhau định
nói lời từ biệt, nhưng nửa lời thốt ra mà cứ nghẹn lại trong lồng ngực, cả hai
lại quên mất hết tất cả những bộn bề đang cần phải giải quyết, lại lao vào
nhau, lại quên đi tất cả và ngầm quy ước về mối quan hệ của mình sẽ kết thúc
khi anh quay trở về thành phố.
Nhưng sự đời
đâu đơn giản thế, ngày anh trở về thành phố cũng là ngày cô biết mình có thai.
Một tin động trời cho cả hai ở thời điểm này. Hoang mang, rối bời, lưỡng lự…trong
khi cô như một kẻ mù mắt không thể nhìn thấy phương hướng và không biết nên làm
gì trong tình cảnh này thì anh nói anh sẽ có trách nhiệm, hãy chờ anh về giải
quyết hết mọi việc. Anh sẽ từ hôn và cưới cô, anh sẽ làm một người chồng một
người cha tốt và cô hãy chờ anh…
Lời nói
trách nhiệm của một người đàn ông đã gây ra hậu quả, nhất là lại là một người
đàn ông cô yêu say đắm thì thật sức mạnh ngàn cân còn không sánh bằng. Vậy là
cô bấu víu vào lời thề non hẹn biển đó, cô chờ anh. Chờ anh về giải quyết mọi
chuyện, cô hồi hộp chờ đến ngày ra mắt gia đình anh, cô hình dung ra mọi khó
khăn mà cô sẽ phải đương đầu, nhưng vì có anh, cô sẽ can tâm tình nguyện mà vượt
qua tất cả, vì anh, vì yêu, vì tương lai…
Thế nhưng cô
cứ chờ, anh lại càng bặt tăm. Mọi liên lạc đều cắt đứt trong khi cái bụng cô
ngày một lớn, cái thai đã bước sang tháng thứ 5, cô đã phải vất vả lắm mới có
thể giấu được việc mình mang thai với cơ quan, cho đến khi cô nghe được tin động
trời.
Anh đã kết
hôn được hơn một tháng. Vậy là mọi chuyện đã rõ, bánh đúc đã bày sàng, những mơ
mộng hão huyền đã tan thành mây khói, đứa con trong bụng sẽ chẳng bao giờ có một danh phận đúng nghĩa.
Không! Cô phải đòi lại danh phận cho con mình, cô phải lột mặt nạ con người bội
bạc kia, nếu cô không hạnh phúc thì anh ta làm sao có thể được phép hạnh phúc
khi đã gây ra cho cô nhiều tổn thương đến vậy?
Xin được địa
chỉ nhà, cô liền đi xe khách xuống gặp người tình hòng nói chuyện phải trái.
Chuyến xe định mệnh đó bị tai nạn, cô được cứu nhưng vĩnh viễn mất đứa con, tứ
chi có nguy cơ bị liệt do tai nạn. Mọi cánh cửa tương lai đóng lại chỉ có bi kịch
là đang hiện diện, cô mất tất cả chỉ vì một chữ tình. Cô những tưởng mình “mù mắt”
đã đủ, giờ tứ chi có nguy cơ không hoạt động được, cuộc đời cô còn thê thảm đến
đâu nữa? Vì đâu? Vì ai? Cô nhìn đời như một màn sương trắng xóa, không nghĩ đến
hiện tại, không thiết đến tương lai, chỉ nghĩ đến cái chết để giải thoát tất cả.
Thế nhưng,
trời không cho cô chết, chỉ bắt tội cô giảm đi 60% sức khỏe của mình. Sáu tháng
vật lý trị liệu cô đã đi lại được, tuy vậy tinh thần thì tổn thương quá nặng nề.
Có 2 lần anh đến thăm cô, nước mắt lưng tròng, xin lỗi và mong cô tha thứ. Tuyệt
nhiên anh không nhắc đến đứa con trong bụng, tuyệt nhiên anh đã quên nó. Anh
cũng chẳng nhắc đến lời hứa mà anh đã hứa với cô, cô đã vì tin lời anh hứa mà
thành ra thế này.
Đàn ông
không bao giờ nhớ họ đã làm tổn thương đến người phụ nữ của họ thế nào.
Nhưng phụ nữ
thì chẳng bao giờ quên.
Vì những tổn
thương mà anh đã mang lại cho cô, như cách mà ai đó nói “lãng quên người đã từng
làm tổn thương bạn là một món quà cho chính mình”. Món quà ấy, cô vẫn chưa thể
nhận…
(TH)
0 nhận xét