TÂM SỰ
20/10 - VỢ XẤU THÌ KHÔNG CẦN QUÀ
Ấy! các chị các cô cứ từ từ, đừng vội vàng cầm gạch
nhé! Vợ tôi xấu lắm, và công nhận là cô ấy không cần quà thật, bởi vì…
Tôi lấy vợ xấu, có thể nói là so với anh em trong
nhà và cả trong họ (nhà tôi có truyền thống lấy vợ đẹp) thì vợ tôi là người phụ
nữ xấu nhất: răng bị xỉn màu do ngày còn bé uống nhiều thuốc kháng sinh, mắt nhỏ,
gò má cao, và chiều cao thì hơi hạn chế. So với mặt bằng chung của các nhan sắc
tự nhiên và cả không tự nhiên thì cô ấy ở mức trung bình khá, chỉ là so với
truyền thống nhà tôi thì cô ấy bị liệt vào hàng xấu.
Tôi cũng không phải là gã đàn ông thích lấy vợ xấu,
yêu cái xấu. Như bao người khác, tôi thích phụ nữ đẹp, đầu tiên phải là dung mạo
đẹp, từ cách đẹp dễ phải lòng đó thì đàn ông mới quyết định có tiến đến tìm hiểu
để khám phá vẻ đẹp nội tâm hay không? Đàn ông háo sắc là chuyện đương nhiên.
Chính vì tôi cũng là một người háo sắc, nên tôi khá
chủ quan trước những cô nàng kém sắc, dù cho họ có thông minh đến thế nào. Phụ
nữ xấu “mặt tiền” thì thường ông trời hay bù cho họ cái sáng láng thông minh
hơn những cô gái khác, lại thêm cái tự ti về nhan sắc nên có lẽ các cô lại càng
trau dồi vốn sống và tri thức tợn.
Dù sao thì tôi cũng không phải là gã có nhu cầu yêu
gái xấu. Thế mà run rủi thế nào, ông tơ bà nguyệt se ngay cho tôi một nàng xấu,
mà khổ hơn là tôi lại mê nàng như điếu đổ, chủ động cầm cưa nàng hai năm trời mới
chịu theo tôi về dinh!
Vợ tôi học dưới tôi hai khóa cùng trường đại học,
cùng là dân học về nghệ thuật nên tính tình thì bay bổng tương đồng khỏi nói. Hồi
học trong trường tôi có nghe tên bởi vì nàng học rất giỏi, làm phim khá cừ và
được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ trong các cuộc thi làm phim ngắn. Con gái học
đạo diễn, lại đi làm phim tài liệu, một ngành rặt đàn ông, mà lại còn đoạt giải
này giải nọ thì oách lắm, nói thật là đàn anh mà tôi còn chưa được thành tích
như cô ấy trong nghề. Thế nhưng cũng nghe tên vậy, loáng thoáng biết mặt vì mấy
lần đi dự giải có thấy nàng lên nhận giải, cũng không quan tâm lắm vì hồi đấy
tôi cũng đang yêu một em diễn viên rất xinh.
Ra trường, tôi đi làm được một thời gian thì tự đứng
ra mở công ty làm về truyền thông. Bạn bè toàn dân cùng trường nên người này giới
thiệu người kia vào làm việc tạo thành một ekip khá vững nghề và có nhiều đầu
việc. Sau đó tôi mở rộng có nhiều dự án và tuyển thêm người điều hành, một ngày
tôi nhận được CV của nàng xấu mà giỏi ấy, ứng cử vào vị trí leader của team làm
phim, phóng sự tài liệu.
Còn gì phù hợp hơn nàng vị trí ấy nữa? Không chần chừ,
tôi gọi nàng đến để phỏng vấn nhưng trong lòng thì đã phục lăn rồi, vì tôi có
xem mấy phim nàng làm và khá ấn tượng về cách kể chuyện mới lạ, cá tính và sắc
sảo qua con mắt đạo diễn của nàng.
Gặp nàng, lần này mới để ý đến dung nhan, nhìn chung
là khá an toàn với tôi, không thể làm tôi chao đảo được. Cuộc phỏng vấn diễn ra
dài hơn tôi tưởng, bắt nguồn là từ chuyện nọ xọ sang chuyện kia mà tôi cứ bị cuốn
theo một cách háo hức khi nghe nàng nói. Cho đến khi cậu trợ lý nhắc tôi phải
đi họp tôi mới giật mình và bảo nàng đầu tuần sau nhận việc luôn. Trong lòng
tôi khi ấy là một ấn tượng rất sâu sắc về cái đầu của nàng! Thông minh, cá tính
và rất khiêm tốn!
Làm việc với nàng thực sự là một người chuyên nghiệp
dù cho nàng mới chỉ vừa ra trường. Team của nàng vừa vào nhận 2 “đầu việc”
nhưng đã đánh bại cả team làm TVC về deadline và chất lượng sản phẩm, giao cho
khách hàng khách hàng sung sướng quá khen nức nở và đặt thêm 2 phim phóng sự
dài kì, chi phí đầu tư khá khủng. Không thể không phục nàng!
Chúng tôi trò chuyện với nhau từ chuyện nghề dần
sang chuyện quan điểm sống, quan điểm cá nhân và cách giải quyết, tôi cứ bị cuốn
theo những lời nàng nói, những câu chuyện và cách nhìn nhận vấn đề “chẳng giống
ai” một cách sâu sắc của nàng, nhiều khi tôi cứ nghĩ về câu chuyện nàng nói mỗi
khi gặp một tình huống tương tự. Khi đó tôi giật mình “hình như tôi bắt đầu nhớ
đến cô gái xấu ấy?”.
Khi đó tôi vẫn đang có bạn gái, mối quan hệ không
sâu không nhạt, nhan sắc thì rực rỡ khỏi nói. Thế nhưng trong những cuộc hẹn hò
với bạn gái, tự dưng tôi lại nhớ đến cái dáng cặm cụi làm việc trên bàn dựng
phim say sưa rồi ngủ gục xuống, bất giác mấy lần tôi gọi điện “ăn gì không anh
mua cho, nhóc!”.
Nàng xấu độc thân, cũng có vài mối tình đi qua nhưng
hiện tại nàng bảo nàng ế một cách rất tự tin. Tôi hiểu người như nàng thì cần một
người đàn ông thế nào và với nàng xấu này thì dù có ế thế chứ ế nữa nàng cũng
không bao giờ gật đầu chấp nhận một gã đẹp
trai mà thiếu não!
Hai năm bên nhau bao chuyện vui buồn của tôi nàng đều
biết, nhiều khi nàng nói chuyện với tôi như hai thằng bạn, lúc thì là đồng nghiệp
trong nghề, lúc thì như chuyên gia tâm lý, lúc lại chăm sóc tôi như chị
gái…Nhìn chung, tôi đã chia tay bạn gái âm thầm sau khi nhận ra tôi đã bị ám ảnh
bởi nàng xấu của tôi quá nhiều!
Tỏ tình với nàng đột ngột khiến nàng sốc và im lặng,
cho dù từ lâu tôi đã đối xử với nàng đủ để nàng hiểu là tôi đang tán tỉnh và mê
nàng lắm rồi, nhưng không hiểu vì điều gì mà nàng cứ lặng thinh như không, điều
đó làm tôi sốt ruột và quyết định phải tỏ tình. “Ê gái xấu nhất quả đất, anh
yêu em đấy! em không biết à?”. Nàng đờ ra rồi quay đi, tôi thì cố gắng hài hước
trêu chọc tý cho đỡ hồi hộp, không ngờ phản ứng ngược, về sau tôi phải xin lỗi
mãi về câu tỏ tình dốt nát của mình, con gái dù xấu nhưng cũng chẳng muốn người
yêu mình tỏ tình thô thiển vậy, mãi sau tôi mới hiểu hóa ra nàng tự tin về cái
xấu của mình lại có lúc rất con gái e thẹn, dỗi hờn như thế!
Dẫn nàng đi chơi, phút đầu bạn bè lạ không biết thì
chả ấn tượng gì, thậm chí còn nhắn tin vào điện thoại của tôi kiểu “dạo này đổi
gu à?”, tôi im lặng và không cần phải chứng minh gì với những người chưa hiểu
nàng và chưa hiểu vì sao tôi yêu nàng. Chỉ đến khi nói chuyện với nàng thì
chúng bạn gật gù mà tâm phục khẩu phục, chưa bao giờ tôi lại hãnh diện khi đưa
bạn gái đi ra mắt như vậy, dù nàng xấu!
Lấy nhau, vợ xấu chinh phục cả nhà tôi bởi cá tính
và cái tâm của nàng, chuyện ngoại hình xấu đẹp bỗng chẳng là gì với cả họ nhà
tôi, thậm chí mọi người còn khen nàng xinh ra vì được chồng yêu.
Nhiều người nói, "đàn bà xấu thì không có
quà". Tôi nghĩ, đàn bà “xấu” như vợ tôi vốn dĩ không cần quà, mà cô ấy sẽ
là người tặng quà. Cô ấy đã chứng minh cho tôi thấy việc lấy được cô ấy là một
món quà lớn nhất và có giá trị nhất của cuộc đời tôi!
0 nhận xét