TÂM SỰ
SƠ MI CỦA NGƯỜI TÌNH
Tôi có một sự
ám ảnh và hứng thú đặc biệt với những chiếc sơ mi nam. Một sự ám ảnh đầy ma mị
mà không sao lý giải. Với tôi đó là biểu tượng của sự nam tính đầy dịu dàng
và... hơn hết tôi yêu cái cảm giác chui vào trong chiếc áo sơ mi quyến rũ ấy mỗi
sớm mai thức dậy, hít hà mùi hương đầy nam tính còn vương lại. Cảm giác như được
ôm ấp và bao bọc trọn vẹn tới ngạt thở.
Mỗi cuộc
tình qua đi, tôi có thói quen gọi anh chàng ấy bằng màu sắc áo sơ mi mà anh ta
hay mặc. Và tôi nhận ra vài điều thú vị xung quanh những chiếc áo sơ mi và chủ
nhân của chúng.
Anh chàng
người yêu đầu tiên của tôi là một tình yêu học trò đầy trong sáng, và tất nhiên
màu sắc mà anh chàng hay mặc là sơ mi trắng đồng phục. Tuy nhiên khác với đám bạn
bằng tuổi luôn bật tung vài cái cúc áo bên trên cho ra vẻ bụi bặm thì anh chàng
ấy luôn chỉn chu và gọn gàng với những chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu. Tình
yêu anh ta dành cho tôi cũng như chiếc áo trẳng luôn cài đủ cúc, một tình yêu
bình dị và cẩn trọng, tuổi 17 tôi thấy mình an toàn trong một tình yêu như vậy
và sắc trắng ám ảnh tôi mãi tới bây giờ.
Anh chàng tiếp
theo tôi gọi là sơ mi caro, một tình yêu nồng nàn và màu sắc. Bước qua tuổi 17,
trải qua vài cú shock của tuổi nổi loạn và cả sự mất mát, tôi bước vào ngưỡng cửa
đại học với một tình yêu mới đầy tự do và phóng khoáng. Anh chàng người yêu của
tôi khi ấy luôn có một bộ sưu tập những chiếc sơ mi kẻ caro trong tủ. Những chiếc
áo ấy được anh ta tận dụng và phối hợp với đủ kiểu thời trang mà trong mắt một
con bé non nớt và đầy tình yêu như tôi khi ấy thì lúc nào trông anh ta cũng tuyệt.
Khác với một tình yêu cẩn trọng của anh chàng áo trắng, anh ta yêu tôi bằng một
thứ tình yêu đầy biến ảo, nồng nàn và mãnh liệt khiến tôi đôi khi muốn ngạt thở.
Rồi cả cái cách mà anh ta hôn tôi cũng khiến tôi mê đắm, những nụ hôn dài bất tận
và khi buông ra là lúc đầu óc tôi mụ mị bất lực... Và như những ô kẻ caro, tình
yêu ấy khi vỡ cũng mang đi ít nhiều những khoảng trống khó bù lấp...
Người tiếp
theo tới trong cuộc đời tôi là một anh chàng luôn chọn những chiếc áo sơ mi tối
màu cho mình. Tôi gọi anh ấy là "áo đen". Sau một tình yêu nồng nàn đầy
tổn thương, và cùng những lớn lên về suy nghĩ, tôi tìm cho mình một tình yêu
"yên bình" và trầm lắng hơn. Như những chiếc áo sơ mi tối màu anh hay
mặc, tôi được anh yêu bằng một tình yêu lặng lẽ và cũng đầy thờ ơ. Tới mức nhiều
khi tôi phải hét lên "anh có thực sự yêu em không vậy?". Những khi ấy
anh ta lại chẳng nói chẳng rằng vươn tay ôm tôi vào lòng, hôn nhẹ lên trán và
khi ấy cơn bực bội trong tôi dịu xuống như chưa bao giờ xảy ra... Ở bên anh ta,
tôi thích những buổi sáng chủ nhật nằm gọn trong vòng tay anh ta và cái thói
quen thích mặc áo sơ mi nam của tôi do chính anh ta tạo nên. Anh ta bảo "anh
thích nhìn em trong sơ mi của anh, đó là một sự sở hữu!". Rồi chẳng như
hai mối tình trước, tôi là người chủ động ra đi. Chẳng một lý do rõ ràng, chỉ
là chợt thấy mình chẳng còn yên bình bên "áo đen" nữa.
Rồi một vài
mối tình thoảng qua chẳng kịp đặt tên, cũng chẳng kịp đậm sâu, đơn giản là những
chuếnh choáng men say thì hình ảnh ghi nhớ rõ ràng nhất trong tôi vẫn là hình ảnh
của những chiếc áo sơ mi đầy quyến rũ.
Và... áo trắng,
caro, đen, hồng hay xám... dù là màu sắc nào, dù là cách họ yêu tôi như thế nào
thì điều cuối cùng mà tôi nhớ vẫn là sự bình yên bên họ, là cảm giác được ôm ấp
và vỗ về là cảm giác thấy mình nhỏ bé. Phụ nữ đôi khi vẫn nực cười như vậy, họ
có thể mạnh mẽ, có thể gai góc, có thể quyết liệt tới đâu nhưng khi yêu họ vẫn
sẽ chọn cho mình kẻ khiến họ cảm thấy an toàn và nhỏ bé để họ có thể tạm cất những
mạnh mẽ thường ngày và làm một người đàn bà bản năng nhất...
Hiện tại,
khi chẳng còn yêu ai, đôi khi trên đường khi bắt gặp những chiếc áo sơ mi trong
một vài bóng dáng na ná, tim tôi vẫn lỗi mất vài nhịp, vẫn nhớ đến quay quắt cảm
giác cuộn mình trong những chiếc sơ mi đậm mùi nam tính.
0 nhận xét