TÂM SỰ
TÔI KHÔNG CÒN TRINH NHƯNG ANH KHÔNG CÓ QUYỀN KHINH
Anh còn bảo “Vì cô đã dễ dãi với một thằng, nên cô cũng dễ
dãi được với ti tỉ thằng khác”. Không biết cái thứ logic vớ vẩn đó, anh lấy ở
đâu ra? Tôi “mất”, nhưng tôi không quan hệ vô tội vạ.
“Gửi người đàn ông tôi đã từng yêu thương nhất!
Em sẽ không xưng là em mà xưng là tôi với anh trong thư này.
Bởi vì khi xác định viết lá thư cuối cùng này cho anh, tôi đã suy nghĩ rất kỹ.
Có thể nói, chưa khi nào tôi bình tâm, thanh thản và tự tin như lúc này.
Nói thực, suốt gần 1 tuần nay, cứ hình dung khuôn mặt bất ngờ
và đầy thất vọng của anh, ánh mắt khinh thường của anh, thái độ không muốn chạm
vào người tôi của anh, tôi đã hiểu ra tất cả.
Tất cả chỉ vì tôi đã thú nhận đến thật thà, dại dột mà anh có
thái độ lạnh lùng, ích kỷ và khó hiểu đó. Anh đã hỏi “Nếu chúng mình ‘yêu thật
sự’, anh sẽ là người đàn ông đầu tiên của em chứ?”. Câu trả lời của tôi là “Em
xin lỗi nhưng anh không phải người đầu tiên của em!”.
Và thế là, anh tránh mặt tôi, anh nhắn tin nói cần phải suy
nghĩ lại về mối quan hệ này. Bạn bè thân nói sao tôi dại thế. Sao không nói với
anh vẫn còn trinh dù thực tế đã mất rồi và sau đó âm thầm đến bệnh viện mà vá lại
tấm màng kia.
Tôi biết nếu làm như vậy, anh sẽ vui mừng, sẽ yêu tôi nhiều
hơn. Nhưng tôi không bao giờ muốn nói dối cũng như tiếc nuối về những gì đã
nói, đã làm. Và cả lí do quan trọng hơn, bản thân tôi không thấy tôi mất cái
ngàn vàng là lỗi lầm gì to lớn để phải che giấu.
Đúng vậy, tôi không còn trong trắng nhưng anh và tất cả mọi
người không có quyền khinh tôi dù viện bất cứ lý do nào.
Người tôi đã dâng hiến là người yêu đầu tiên của tôi. Khi ấy,
tôi yêu hết mình, yêu không toan tính thiệt hơn cho bản thân. Người đó hỏi tôi:
“Có yêu không? Yêu thì việc gì phải tiếc!”. Và cuối cùng tôi đã chẳng tiếc thật.
Anh không chấp nhận được chuyện đó, anh nói rằng “Không ngờ
còn trẻ mà cô đã sa đọa như thế!”. Tôi không cho rằng làm chuyện ấy trước hôn
nhân là sa đọa. Chẳng phải anh cũng đang rủ tôi quan hệ trước hôn nhân đó sao?
Tức là anh đang rủ tôi sa đọa cùng anh đấy!
Tôi chỉ nghĩ đơn giản là yêu thì phải hết mình. Tôi không đắn
đo nhiều khi trao thân cho người mà tôi tin tưởng là một nửa cuộc đời mình. Và
sau này, khi tình cảm thay đổi, tôi và người đó không đến được với nhau, tôi
cũng chẳng hối hận. Tại sao tôi phải hối hận vì đã yêu hết lòng cơ chứ?
Tôi đã nghĩ khi biết chuyện, anh sẽ chẳng giận tôi đâu. Bởi
vì anh hiểu tôi, anh trân trọng tình yêu của chúng ta nên anh sẽ không coi cái
màng trinh đó như là vương miện. Có nó, tôi là nữ hoàng của anh. Không có nó,
tôi trở thành “đồ rẻ tiền”.
Anh còn bảo tôi là “Vì cô dễ dãi với một thằng, nên cô cũng dễ
dãi được với ti tỉ thằng khác!”. Không biết cái thứ logic vớ vẩn đó, anh lấy ở
đâu ra? Tôi “mất”, nhưng tôi không quan hệ vô tội vạ, không phải cứ có đàn ông
rủ rê là tôi nhảy ngay lên giường với họ.
Tôi không phải là người con gái dễ dãi. Tôi chỉ thân mật với
người đàn ông mà tôi có tình cảm, người tôi yêu thương. Còn những kẻ khác, đến
nắm tay tôi cũng chẳng cho nữa là quan hệ thể xác.
Tôi không đáng bị anh sỉ nhục rằng “Mất trinh rồi, biết khoái
cảm rồi, sẽ tìm đến đàn ông để thỏa mãn”. Tôi cũng có ham muốn, có thất tình lục
dục như ai. Nhưng tôi biết kiềm chế, biết sống sao cho đúng là một con người chứ
không phải một con vật chỉ biết tìm giống đực khi lên cơn thèm khát.
Tôi vẫn còn nhớ nụ cười khẩy của anh khi ấy. Anh thì thào “Thảo
nào cô không cho tôi quan hệ, hóa ra là để che giấu chuyện đã mất…”.
Anh nhầm! Chẳng qua, tôi cảm thấy quan hệ giữa tôi và anh
chưa đến mức tiến tới bước ấy. Chúng ta mới yêu nhau được vài tháng. Cho dù tôi
yêu anh rất nhiều nhưng chúng ta vẫn chưa tìm hiểu nhau kĩ, tôi chưa tin tưởng
anh đến mức để đi đến cái giường.
Tôi muốn cuộc yêu giữa chúng ta sẽ là sự thăng hoa về cảm
xúc, sự kết hợp của hai tâm hồn đồng điệu. Tôi không muốn chúng ta quan hệ chỉ
vì bị thứ nhục dục tầm thường kia xô đẩy.
Sao anh có thể cho rằng tôi chưa tiến đến “bước cuối” với anh
chỉ vì không muốn bị phát hiện bản thân không còn trinh trắng. Nếu tôi thủ đoạn
như vậy, tôi chỉ cần bỏ dăm ba triệu đi “vá” rồi lừa dối anh. Thế chẳng đơn giản
hơn nhiều ấy chứ!
Tất cả chỉ vì tôi không trong trắng mà anh khinh thường tôi.
Nhưng này, liệu anh có còn zin không mà bắt tôi phải nguyên vẹn? Nếu anh không
còn trong trắng thì anh dựa vào cái gì mà bắt tôi phải còn trắng trong chứ? Dựa
vào anh là đàn ông, còn tôi là phụ nữ sao?
Tôi coi thường suy nghĩ ngu ngốc đó. Tại sao phụ nữ cứ phải
giữ chữ “trinh”, còn đàn ông thì được lăng nhăng thoải mái. Tôi nói cho anh biết,
cái thời trinh tiết là tất cả đối với phụ nữ qua lâu rồi. Nếu anh chỉ nhìn vào
cái màng trinh mà không nhìn được vào tâm hồn tôi, anh chẳng xứng đáng được ở
bên tôi đâu.
Mà kể cả nếu anh còn trong trắng, anh cũng chẳng có quyền
khinh tôi. Nếu anh cay cú chỉ vì “tôi còn trinh mà cô không trinh”, thì anh là
1 thằng đàn ông quá trẻ con, quá so đo thiệt hơn. Người đàn ông như thế cũng chẳng
xứng để bước vào cuộc đời tôi.
Anh bảo “Đàn ông ai cũng vậy thôi, cũng muốn mình là người độc
chiếm, muốn mình là người đầu tiên và người cuối cùng của người phụ nữ mình yêu
thương”. Ừ thì cũng buồn đấy. Nhưng nếu yêu thật sự, người ta sẽ chỉ buồn giây
lát và bỏ qua tất cả. Đáng gì vài giọt máu trong lần đầu yêu nhau. Những thứ đó
sao có thể sánh bằng tình cảm con người, bằng tương lai hạnh phúc.
Sẽ chẳng có ai dằn vặt người yêu, hành hạ người yêu chỉ vì cô
ấy không còn tấm màng sinh học ấy. Thế mà, anh lại còn xách mé tôi “Đã sai còn
không chịu xin lỗi”.
Anh có đang nằm mơ không đấy? Tôi sẽ chẳng xin lỗi, van nài
anh vì tôi đã mất “cái ngàn vàng”. Nếu làm như vậy, chẳng khác nào tôi đánh mất
đi bản chất thật của mình – một người con gái yêu không toan tính và không bao
giờ hối tiếc vì điều đó.
Tôi nhất định sẽ không cầu xin tình yêu của anh đâu. Giờ tôi
hiểu rằng, anh chỉ yêu cái màng của tôi chứ đâu yêu con người tôi. Mà tôi thì
đâu còn tấm màng ấy để anh yêu nữa. Vậy thì chúng ta còn gì mà nói nữa, chúng
ta nên dừng ở đây là được rồi.
Màng trinh của tôi có thể mất, nhưng danh dự thì không anh ạ.
Tiếp tục ở bên anh, tôi sẽ là đứa con gái nhục nhã, hèn mọn, quanh năm bị anh sỉ
vả và phải van lơn tình yêu rẻ mạt của anh. Không bao giờ tôi làm thế vì không
ai có quyền khinh rẻ tôi, kể cả anh!
Cảm ơn anh vì đã vô tình hỏi đến cái màng của tôi. Cũng may
vì nhờ đó mà tôi biết bộ mặt ích kỉ, gia trưởng, giả dối của anh. Và nói thẳng,
tôi cũng không còn coi trọng anh một mi-li-mét nào.
Anh không xứng đáng để làm chú rể của tôi trong ngày cưới. Anh
không xứng đáng trở thành người bố của các con tôi sau này. Nhất là anh không xứng
đáng là người đàn ông để tôi tin tưởng, yêu thương, chia sẻ nỗi đau cũng như cuộc
sống tuyệt vời này.
“Vĩnh biệt anh!”
0 nhận xét