TÂM SỰ
LÀM GÌ CÓ CUỘC CHIA LY MÀU HỒNG?
Trong cuộc sống
ai cũng sợ sự chia ly. Làm sao chúng ta có thể sống yên khi bị người yêu bỏ
rơi, phải xa lìa cha mẹ, hay rời bỏ những người mà chúng ta đang yêu thương vô
cùng? Bỗng chốc, ta không còn họ, hẫng! Ta như người bước hụt chân trên đỉnh
núi, và ta rơi vào buồn thảm. Bởi người ta yêu thương giờ lìa bỏ ta rồi!
Vậy có cuộc chia ly nào “màu hồng” không? Chỉ
là lý thuyết suông mà thôi! Như kiểu “hãy đứng lên khi bạn gục ngã!” Làm sao ta
dứt bỏ được cảm xúc bị hụt hẫng đó? Ta thấy mình là kẻ bại trận, ta tự nguyền rủa
mình và… những kỉ niệm đẹp với người vừa bỏ ta đi hiện về, càng vẹn nguyên hơn
khi nó đã xảy ra. Ta chìm vào nỗi đau của cuộc đổ vỡ, khi vết thương chưa thể
lành.
“Em gánh nỗi buồn đi tìm men rượu
gặp nỗi buồn khác làm đau…”
(Hạnh Ngộ)
Khi chúng ta đau đớn, đi đâu chúng ta cũng thấy
đau hơn, cảm giác như cả thế giới đang bỏ mặc mình, để mình cô đơn. Đó là cảm
giác của những ngày tự hành mình bằng nỗi buồn từ cuộc chia ly. Tôi có một cô bạn,
cô ấy vừa chia tay bạn trai. Lòng đau, cô ấy lao vào những cuộc vui tạm bợ và
nương cảm xúc vào những người bạn mới. Đến với những người “xa lạ” bằng tâm trạng
như vậy, sao có thể tìm được người tốt hay tri kỉ, mà chỉ như lại tự “làm khó”
mình. Nương cảm xúc vào những người mới, họ lại làm mình đau với nỗi chóng
vánh, tạm bợ, mong manh. Nỗi đau chồng chất khiến bạn tôi cảm thấy tổn thương
sâu sắc và có khi hận đời, hận người. “Đời người lắm kẻ dối gian”. Làm sao để
thoát ra?
Câu trả lời
là hãy để cho mình khoảng trống! Những khoảng lặng để mình nhìn nhận về cuộc
chia ly. A! “màu hồng” là ở đây. Ta học
được bài học gì từ cuộc đời sau cuộc chia ly đó? Người ấy và ta? Hãy để thời
gian cho ta nhìn nhận lại. Khi xưa, lúc chưa gặp nhau, người ấy cũng đâu là gì
của ta. Bỗng một ngày hữu duyên, ta gặp người ấy, rồi té một cái rầm! Chúng ta
cảm nhau, chia sẻ với nhau, yêu nhau, rồi cãi nhau hoặc vì bất cứ một lý do nào
đó, ta đành phải chấp nhận xa nhau. Và khi ấy, ôi lạ kì thay, ta như muốn chết!
Sao lại như vậy, xưa không anh nay không anh là huề! Sao ta có thể mãi đắng
cay, cuộc sống vẫn tiếp diễn ngoài kia và ta vẫn còn thở, ta cần học ra bài học
cho chính mình, từ cuộc biệt ly ấy. Nhạc sĩ An Diên từng viết trong “Vết thương
cuối cùng”:
“Người vừa tặng ta, vết thương đau ngọt ngào
Chẳng nợ nần gì nnau, xin hãy để hồn ta bay
cao”
Đó, vết
thương đau mà lại ngọt ngào! Tôi không nghĩ rằng khi An Diên viết bài này, ông
dùng chữ “ngọt ngào” như một lời nói mỉa. Rõ ràng, vết thương cũng có vị ngọt
ngào của nó, khi ta lắng lại và sống trong nó một cách trọn vẹn, ta sẽ có được
bài học cho chính mình. Và nếu như, trong mối quan hệ đó, bạn đã sống hết mình
cho người ta, mà người ta vẫn ra đi thì có chi để mà ân hận, có gì để mà tiếc
thương? Ta còn lại mình ta, giá trị của chia ly là bài học để ta tích cóp trong
đời. Chỉ có trắc trở mới khiến ta “chân cứng đá mềm”. Trong một vở kịch của
Nga, lời chúc của các cô tiên cho em bé mới chào đời là “chúc cuộc đời của con
sẽ chẳng được trơn tru”, mới nghe, có vẻ như một lời chúc độc địa. Nhưng không,
nếu sống mà không vấp váp, chia ly, chịu thiệt thòi thì sao ta có thể trưởng
thành? Vậy nên, cuộc chia ly cũng có màu hồng là vậy.
Và biết đâu,
khi vượt qua được nỗi đau này, bạn trưởng thành hơn, tôi trưởng thành hơn, sẽ
có một người khác tốt hơn người đã chia tay với ta - đang đợi chúng ta ở đâu
đó, trong chính cuộc đời quá bấp bênh này. Và ta đủ lớn để chấp nhận hai mặt của
cuộc sống. Có niềm vui nào không chứa đựng nỗi buồn? Có hạnh phúc nào đã không
tồn tại trong đó niềm đau? Người ta buộc phải lựa chọn và đánh đổi, sống là chọn!
Và chúng ta sẽ chọn thái độ sống cho mình, bình thản đón nhận những bấp bênh,
những mong manh và cả những bất ổn, những gặp gỡ và chia ly. “trong gặp gỡ đã
có mầm ly biệt” (Xuân Diệu).
Tôi sẽ chấp
nhận, bởi yêu mà không làm cho nhau đau mới lạ. Có ai yêu nhau lại không làm
người yêu mình đau, không làm cho người yêu mình khóc? Tôi đã biết hạnh phúc và
niềm đau luôn song hành.
Cũng như khi
nỗi nhớ đến là lúc lòng mình tràn đầy sóng gió. Chấp nhận được nó rồi, cuộc
chia ly bỗng hóa màu hồng cho đời sống. Nếu như ta nói, mình đã mất quá nhiều
thời gian để gầy dựng một quan hệ, giờ nó gãy đổ rồi, ta tiếc quá nhiều điều
trong đó có thời gian! Ta không còn xuân sắc, không còn niềm tin nữa và có quá
nhiều lý do để cho ta đau khổ. Nhưng thử hỏi, ta sống làm gì nếu không để trưởng
thành? Được và mất, thắng và thua cũng là những trải nghiệm quý giá trong đời.
Như vậy, hãy
đồng ý với tôi, chúng ta đã có cuộc chia ly màu hồng. Chúng ta không tuyệt vọng.
Dù có phải chia ly, nếu còn thở chúng ta còn có thể để cho tâm hồn mình lắng lại.
Đừng vội bước vào một mối quan hệ phức tạp khác, hãy để cuộc chia ly có thì giờ
trải nghiệm và biết sống cô đơn!
0 nhận xét